Người dịch: Whistle
“A!”
“A a a!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hứa lão kình lực khủng bố, võ đạo thân thể đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể đều có thể biến thành cỗ máy giết người.
Nhưng bây giờ.
Lại bị lôi đình vô tận đánh nát.
Dung Nguyệt có bí pháp, trong mắt như có vô số bánh răng chuyển động, một khi rơi vào trong đó, thần thức sẽ bị công pháp ảnh hưởng.
Vào một số thời điểm, thậm chí có thể bóp méo nhận thức của cường giả Hắc Thiết hậu kỳ.
Nhưng mà.
Dưới lôi đình chí cương chí dương, mạnh mẽ vô song, mọi lực lượng âm tà đều bị đánh tan, lôi đình cuồn cuộn giáng xuống, bóng người cũng bị xé nát.
Ngược lại là Tô Cửu gia, một lần nữa mượn bí pháp kỳ dị kia, trong nháy mắt dịch chuyển ra ngoài trăm mét, chạy thoát khỏi lôi đình cuồn cuộn.
Còn Kỷ Trạch.
Bởi vì trên người có rất nhiều pháp bảo hộ thân, vậy mà lại cứng rắn chống đỡ được công kích, chỉ loạng choạng lùi về sau, không chết ngay tại chỗ.
Sau khi lôi đình biến mất, khắp nơi đều là cảnh tượng tan hoang.
“Hô…”
Chu Giáp hít sâu một hơi, lần bộc phát mạnh mẽ như vậy khiến cánh tay hắn tê dại, cơ bắp đau nhức, tạm thời dừng động tác.
“Là ngươi!”
Trên người Kỷ Trạch có nhiều vết cháy đen, hơi thở hỗn loạn, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc kêu lên:
“Chính là ngươi!”
“Cái gì?” Chu Giáp nhíu mày, sau đó lắc đầu:
“Mà thôi.”
Nói xong, Chu Giáp cũng không định hỏi thêm nữa, cầm rìu bước tới.
“Ngươi không thể giết ta!” Sắc mặt Kỷ Trạch thay đổi, vội vàng lùi lại:
“Ta là người của Kỷ gia…”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Trạch đã im bặt, dường như gã ta đã nghĩ đến điều gì đó, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thanh danh của Kỷ gia cũng không mang đến chút cảm giác an toàn nào.
“Kỷ gia?”
Chu Giáp cười khẽ:
“Thì đã sao?”
“Vút!”
Kỷ Trạch xoay người bỏ chạy, thân pháp của gã ta không tệ, hơn nữa còn có mấy món bảo vật, Nguyên thuật gia tăng tốc độ, trong nháy mắt đã lao đi hơn trăm mét.
Chỉ có điều sau khi bị lôi đình oanh tạc, Kỷ Trạch bị thương, tốc độ không thể phát huy hết.
Trong nháy mắt đã bị Chu Giáp đuổi kịp.
“Ngươi không thể giết ta, cha ta là gia chủ Kỷ gia, Kỷ gia ta có cường giả Bạch Ngân trấn giữ, ngươi giết ta, ngươi cũng đừng hòng sống!”
“Đừng giết ta, ta sẽ không nói gì cả.”
“Ta thề!”
“A!”
Trước khi chết, Kỷ Trạch điên cuồng hét lên, lúc thì uy hiếp, lúc thì cầu xin, lúc thì mặc cả, chỉ mong đối phương có thể tha cho gã ta một mạng.
Từng có lúc.
Dưới chân gã ta cũng có không ít người như vậy.
Mà bây giờ.
Lại đến lượt gã ta.
Sinh tử đều nằm trong tay người khác.
“Phập!”
Chu Giáp vung rìu chém xuống, đầu người lăn lông lốc trên mặt đất, tiếng kêu gào cũng đột ngột im bặt, thi thể không đầu loạng choạng, sau đó ngã xuống đất.
“Ngươi vậy mà lại không trốn?”
Chu Giáp xoay người lại, kinh ngạc nhìn Tô Cửu gia:
“Thật không ngờ.”
Hắn vốn tưởng rằng Tô Cửu gia chắc chắn sẽ chạy thật xa, tuy rằng điều này không thể thay đổi được kết cục, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, nói không chừng còn có thể có chuyển biến.
“Đúng là không ngờ.” Rõ ràng là phe mình đại bại, trừ Tô Cửu gia ra, tất cả những người khác đều đã chết, hơi thở trên người ông ta cũng rất yếu ớt.
Nhưng giữa lông mày Tô Cửu gia lại tràn đầy vẻ vui mừng khó hiểu:
“Có một chuyện, ngươi càng không thể ngờ tới!”
Không đợi Chu Giáp lên tiếng, Tô Cửu gia đã vội vàng nói:
“Trên người mỗi một người con cháu dòng chính của Kỷ gia đều bị hạ một loại nguyền rủa đặc thù, gọi là Khóa Mạch Huyết Tuyến, chỉ cần có người giết chết bọn họ, loại nguyền rủa này sẽ chuyển sang người giết bọn họ.”
“Người trúng phải loại nguyền rủa này, thực lực sẽ giảm mạnh, tinh khí thần suy yếu, hơn nữa còn có thể bị người Kỷ gia dùng bí pháp truy tung.”
“Hơn nữa, loại nguyền rủa này không có cách nào hóa giải, cho dù là người Kỷ gia cũng không giải được!”
“Ha ha…”
Tô Cửu gia ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười phóng khoáng:
“Bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu sức lực? E rằng cũng chỉ mạnh hơn người mới bước vào Hắc Thiết một chút, ta cần gì phải chạy trốn?”
“Hửm…” Chu Giáp nhướng mày:
“Thì ra là vậy!”
“Đều tại ngươi không giết ta trước, mà lại chọn giết Kỷ Trạch trước.” Hai mắt Tô Cửu gia đỏ ngầu, kích động đến mức không thể kiềm chế, toàn thân run rẩy:
“Ngươi có biết vừa rồi ta lo lắng đến mức nào không?”
Ông ta khoa tay múa chân, nói:
“Trong lòng ta luôn mong ngươi mau giết gã ta đi, chỉ cần ngươi giết Kỷ Trạch, ta mới có cơ hội lật bàn, mới có thể lật ngược tình thế.”
“Ha ha…”
“Trời không phụ ta!”
Trong tiếng cười lớn, Tô Cửu gia nhảy lên cao, song đao chém xuống.
“Ầm!”
Lôi quang cuồn cuộn, đánh nát đao quang, cũng đánh Tô Cửu gia ngã xuống đất, sau đó Chu Giáp bước lên trước, giẫm một chân lên ngực Tô Cửu gia.
“Khóa Mạch Huyết Tuyến?”
Chu Giáp giơ tay lên, thản nhiên nói:
“Ngươi nói là thứ này sao?”
Từng sợi tơ máu hiện lên trên da Chu Giáp.
“Sao có thể?”
Tô Cửu gia ngây người, sự hoang mang trong lòng gần như áp chế cả cơn đau trên người, trải nghiệm lên voi xuống chó khiến ông ta hoàn toàn mất đi lý trí:
“Sao ngươi lại có thể không có chuyện gì?”
“Thứ này, ta đã sớm có rồi.” Chu Giáp lắc đầu tiếc nuối.
“Cái gì?”
Tô Cửu gia nghe vậy liền sửng sốt, sau đó nhớ tới tiếng gào thét, gầm rú điên cuồng của Kỷ Trạch lúc nãy, một cảm giác bừng tỉnh và sợ hãi dâng lên trong lòng:
“Ngươi giết Kỷ Hiển…”
“Phập!”
Lưỡi rìu rơi xuống, đầu người lăn lông lốc.
Chu Giáp khẽ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối:
“Còn tưởng rằng ngươi có át chủ bài gì chưa sử dụng, hóa ra là thứ này, thật khiến người ta thất vọng.”
Không biết từ lúc nào, trời đã đổ mưa phùn, mưa bụi mịt mù, như một lớp vải mỏng bao phủ đất trời, cũng che khuất tầm nhìn.
Người của Ưng Sào đang dọn dẹp chiến trường.
0.47037 sec| 2385.836 kb